Tue. Apr 23rd, 2024

Giữa cuộc sống hiện đại đời thường mà vườn thốt nốt ở An Giang luôn chào đón khách du lịch. Khách Tây – ta tới từ thập phương về An Giang để tận hưởng bầu không khí trong lành, mịn màng hiếm nơi nào có.

Lỗi hẹn với An Giang mùa nước nổi, tôi ngược dòng về núi giữa tháng năm trời đất giao hòa, khi những cơn mưa đầu mùa thi thoảng trút xuống vùng đất nóng. Mùa nào An Giang cũng đẹp, mùa nào phố núi cũng khoác lên mình vẻ hoang dại, tiêu sơ.

Về An Giang giữa mùa thốt nốt giữa đời thực hiện đại

Tôi đứng ngẩn ngơ dưới gốc cây phượng già giữa lòng thành phố Long Xuyên trong một sớm mai đầy nắng. Bên kia đường, phượng vĩ nở rộ khắp sân trường, cánh cổng khép hờ, cái trống lặng im khi mùa hè chạm ngõ. Tôi đợi hoài đợi mãi bóng dáng học trò thân thương còn nấn ná trước sân trường để tìm lại mình của những năm tháng trước, bao giờ cũng thế, mỗi độ ngắm phượng vĩ nở hoa cánh đỏ rơi rơi trong gió tôi lại nhớ đến cháy lòng cái thuở học sinh ngây ngô mà tươi đẹp.

An Giang muôn màu phượng vĩ giữa mùa thốt nốt

Về An Giang, về với những con đường rợp màu phượng vĩ, về với tuổi học trò xanh ngắt lưng trời. Tôi đứng lặng trải lòng thêm chút nữa rồi vấn vương từ giã thành phố Long Xuyên đi về phố núi tiếp tục cuộc hành trình khám phá vẻ đẹp hoang sơ huyền bí của sông nước, núi đồi và con người An Giang mà tôi từng nghe kể trong những câu chuyện thần thoại được ông cha thêu dệt từ thuở sơ khai.

Chúng tôi vừa kịp đặt chân đến thành phố Châu Đốc khi trời non trưa. Khác với Long Xuyên nhộn nhịp, hiện đại, có lẽ Châu Đốc trầm mặc hơn nhiều. Ánh mặt trời rọi vào những ngôi nhà cổ kính, những cửa hiệu tòm tèm bên đường. Tôi ngồi quệt mồ hôi trên chiếc ghế đá nơi công viên ngã ba sông Châu Đốc, ngắm nhìn tượng đài cá basa – một trong những biểu tượng của Châu Đốc, nét đẹp riêng của đô thị sông nước miền Tây. Từ đây, tôi trông thấy làng nổi Châu Đốc dập dềnh giữa dòng sông mênh mông, sóng nước xanh biếc, lục bình từng cụm trôi theo dòng về đâu chẳng biếc.

Làng nổi Châu Đốc điển hình cho nét văn hóa và sinh hoạt của người dân miền sông nước, thương sao bao năm tháng người An Giang vẫn trụ lại trong căn nhà bè lênh đênh trên mặt nước, sống một cuộc đời bình dị, giản đơn. Trên dòng sông, ghe thương hồ tấp nập, những chiếc xuồng từ tứ xứ đổ về trên xuồng chở đầy những sản vật miệt vườn sẵn sàng cho buổi họp chợ ở một quãng sông nào đó. Trên cung đường từ chân núi Sam đi về hướng Tịnh Biên, tôi đã đi qua không biết bao nhiêu chiếc cầu, ngắm không biết bao nhiêu dòng sông uốn lượn giữa cánh đồng bạt ngàn xanh mướt.

Xem thêm: Bản Nưa – Điểm du lịch cộng đồng mà ai cũng muốn tới

Tháng năm, lục bình níu nhau vây kín mặt sông. Hai bên bờ cỏ lau phơ phất, đồng bãi phù sa, ai đốt đống cỏ khô giữa trời nắng tháng năm ngọn khói tỏa ra rồi êm ả tan vào vô thanh ngọn gió. Khoảnh khắc bắt gặp đàn vịt chạy đồng đi trước, người nông dân đội nón lá tay cầm cây sào đuổi vịt theo sau khiến tôi nhớ đến xót xa bối cảnh trong câu chuyện của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư với những phận người chìm nổi long đong giữa trăm chiều dâu bể. Giờ đây, cảnh những người nông dân sống bằng nghề chăn vịt chạy đồng rày đây mai đó, nay đồng này, mai bưng nọ đã vắng bóng dần. Cảnh quê thanh bình, tôi lắng nghe tiếng thở của đất quê, của ruộng đồng, của con trâu già thung thặm gặm cỏ trên triền đê xa tít…

By Admin

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *